Chắc có lẽ em đã chẳng còn nhớ anh trong cuộc đời em nữa. Anh quen em trong khi anh gục ngã trước cuộc đời, gia đình anh chia rẽ. Khi em đến bên đời anh, làm anh có 1 tia sáng trước mặt. Em, người con gái lớn hơn anh, chín chắn, biết lo nghĩ. Anh đã tự nhủ mình phải cố gắng mọi thứ để làm chỗ dựa cho em, để lấp đi khoảng cách yêu xa, kém tuổi. Cuộc sống có em làm tôi bớt đau vết thương gia đình, dù chỉ là qua tin nhắn, những cuộc điện thoại.
Và em đậu đại học, khoảng cách địa lý đã ngắn dần. Sài Gòn nhỏ lắm. Lễ tình nhân đầu tiên của anh và em, thật ngạc nhiên khi em là người đầu tiên chị hai khó tính đích thân chọn quà giúp anh, cũng là chị hai cùng anh rể chạy xe từ nhà lên chỗ em học để đưa quà. Vì anh lúc đó đang thi sát hạch kì 2, dù không được bên em ngày tình nhân nhưng anh cố gắng làm em không buồn tủi. Anh cứ ngỡ tình yêu này sẽ có một cái kết đẹp như những bộ phim, nhưng phim vẫn là phim. Đúng là Sài Gòn nhỏ, nhưng lạc bước là mất nhau cả đời.
Noel,ngày anh đã nghỉ học lên Sài Gòn cùng thằng bạn thân của anh trên đó chuẩn bị mọi thứ để em bất ngờ, mong em được hạnh phúc. Nhưng anh đã lỡ hẹn với em vì sự cố trên đường đến chỗ em, anh đã đến muộn, anh biết em rất bực, rất giận anh nhưng sao em không cho anh được giải thích, không cho anh một cơ hội. Lỡ một nhịp,nhớ một đời. Tôi mất em.
Những tháng ngày qua chẳng lẽ em không một chút lòng tin nào cho anh, có lẽ tình yêu đó em không mong đợi. Em có người khác chăm sóc em, anh lại càng đau. Trốn chạy là cách anh chọn để quên, 2 năm ở nước ngoài,lao đầu vào công việc nhưng anh không thể xóa bỏ kí ức. Nhớ bạn bè,nhớ về một kỉ niệm, nhớ về một hình bóng đã đi xa. Anh quyết định trở về lại nơi này, cảm giác thật xa lạ, anh tìm về nơi anh lạc mất em để tìm một hình bóng. Em vẫn vậy,xinh đẹp như ngày ấy. 3 năm kể từ ngày đó, anh vẫn yêu em, yêu như ngày xưa. Lại buồn, lại đau khi có ai đó vô tình nhắc đến những gì liên quan về em.
Ngày ấy, anh thích màu tím, thích những thứ lãng mạn, giờ đây anh lại thích một mình trong góc tối, nghe một bản nhạc buồn cùng một lon bia, anh lại thích màu đen em ạ. Cuộc sống của anh giờ đây đơn độc,không màu sắc. Anh cũng mặc kệ, vẫn bước đi trên con đường của anh trọn. Anh ngốc lắm phải không?.
Em hãy theo đuổi giấc mơ của em, hạnh phúc của em. Anh vẫn nơi đó, vẫn sau em, vẫn yêu. Tình đầu của anh,người con gái Đà Lạt!
Khỉ Đen
Ảnh minh hoạ: Truong Ngoc Thuy