Quảng cáo trong nội dung văn bản

Đà Lạt À - Anh Yêu Em

Đà Lạt à ! Để có thể nhìn ngắm vẻ đẹp huyền ảo của em, anh đã phải lên kế hoạch trước tận 3 tháng. Săn vé, sắp xếp công việc, chuẩn bị "xèng" để quẩy.hehe. Vậy nên,em hãy cứ đẹp như vẫn đẹp em nhé.Hãy cứ lãng mạn theo kiểu buồn của riêng em như anh từng ngĩ về em như thế.


Anh thích em vì em đẹp, một vẻ đẹp lãng mạn không náo nhiệt. Tính cách anh ồn ào nhưng anh lại yêu cái đẹp yên tĩnh đượm buồn của em. Chưa gặp em bao giờ nhưng anh đã "phải lòng" em không dứt ra được.
Đà lạt trong anh là những con dốc dài hun hút, là những ngôi biệt thự xinh đẹp kèm những hàng rào hoa leo nằm trên sườn đồi thơ mộng, là những hàng thông khác với thông ở quê anh, là đồi núi ngoằn ngoèo lên xuống, là sương mờ giăng phủ như chốn thần tiên,là những con người có giọng nói không giống giọng anh vẫn nói, là những cô nữ sinh mặc áo dài trắng ôm cặp đen, bên ngoài là chiếc áo len xanh than đặc trưng, là những hình ảnh mà vùng đồng bằng Bắc Bộ quê anh hoàn toàn không có.

"Nghe rằng Đà Lạt đã sang đông.
Mơ em trên núi giữa sương mù
Bỏ nắng Hà Nội anh vội vã
Về nắm tay em đón mùa đông"

Và rồi, ngày ấy đã đến! 2 tiếng bay mệt nhọc vì say cũng đã qua. Nghe tiếp viên thông báo sắp hạ cánh xuống sân bay Liên Khương mà anh hồi hộp khó tả. Anh và con bạn thân cứ nắm tay nhau lẩm nhẩm: "Đà Lạt kia rồi mày ơi,nàng thơ của tao kia rồi".

7h tối đặt chân xuống sân bay, ùa vào mặt anh là cơn gió mát lạnh, anh tỉnh táo hẳn. Chưa bao giờ ngồi taxi mà anh không say vật vã. Thế mà ngồi taxi về khách sạn, anh tỉnh như sáo, không còn cảm giác say máy bay nữa luôn. 

Đà lạt thật trong lành,chắc là gió của phố núi trên cao nên cũng đặc biệt hơn gió quê anh,hehe. Vì là trời tối nên khi ngồi trên taxi đi đường đèo,gió thổi vào mặt mát rượi, vụt qua mắt anh là những khóm dã quỳ. Nhưng điều anh mê mẩn nhất chính là: nhìn xuống chân đèo, Đà lạt đã lên đèn, lưa thưa những ánh sáng màu trắng ẩn hiện lẫn vào màu đen của màn đêm. Vì là xa nên giữa màu đen đặc đó,ánh sáng toả ra đẹp vô cùng, anh cứ ngỡ mình nhìn thấy ngôi sao. Thật em ạ, anh không hề nói quá đâu. Anh đã ngu ngơ mà ngĩ rằng "huyền ảo quá,ngôi sao gần quá, cứ như là bây giờ mình chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm vào được những vì sao lung linh kia ấy". Hì hì, anh cứ bị ảo tưởng em nhỉ.

Sáng hôm sau 2 đứa anh "cưỡi xích thố" đưa nhau đi ngắm cảnh. Dù vẫn biết là ảnh sẽ đẹp hơn thực tế nhìn,nhưng anh vẫn bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp của em. Sao hoa dã quỳ đẹp thế....sao ở đây nhiều hoa thế....sao nhà nào cũng có hàng rào hoa leo thế...sao ở đây nhiều đồi núi thế...sao thông ở đây đẹp thế...sao ở đây xe cộ ít thế...vân vân, những cái 'sao' mà anh bị bất ngờ. Anh tìm đường vào Vườn hoa thành phố nhưng anh đi lạc vào con đường đẹp lắm, bên cạnh đường là sân gôn với những khóm hoa tú cầu đẹp đẽ, anh nhìn mà cứ ngỡ là hoa giả vì quá đẹp và to. Rồi anh nhìn thấy trường Đại học Đà Lạt, bọn anh bước vô, ít sinh viên và nhiều cây là điều anh ấn tượng. Mèn ơi,anh nhìn thấy hoa bồ công anh, loài hoa mà trước giờ anh cứ ngu si ngĩ rằng ở Việt Nam mình không có. Cái cảm giác được cầm bông bồ công anh thổi tung cho cánh hoa bay theo gió, thiệt là giống phim hết sức.hí hí. 

Ra vườn hoa thành phố anh mới thấy có quá nhiều loại hoa mà lần đầu tiên anh được nhìn.Cầm ô bước xuống bậc thang, 2 bên là 2 hàng hoa cẩm tú cầu anh cứ ngỡ mình đang đóng phim vì quá lãng mạn. Những khóm hoa li ti màu vàng, màu xanh tím,những sườn đồi hoa cánh bướm rung rinh vì gió thổi ,thật không sao diễn tả được vẻ đẹp này. Ngồi ngỉ trên vườn hoa,nhìn xuống là hồ Xuân Hương với cầu chữ Y cộng cây hoa giấy to sà xuống hàng ghế đá có đôi tình nhân ngồi, bên dưới là làn nước óng ánh phản chiếu vì nắng chiều. Anh mới thấy...cuộc đời cứ thế này thật nhẹ nhàng biết bao.

Đà Lạt thật duyên dáng như cô thiếu nữ xưa trong truyện Nguyễn Nhật Ánh, giản dị mà lại vô cùng cuốn hút. Đường Phù Đổng Thiên Vương là nơi duy nhất anh ngỡ mình đang ở vùng Tây Bắc. Anh không nghĩ Đà Lạt có hoa Ban trắng em ạ. Hoa Ban trắng ở đây, cây thật cao, hoa trắng như những cánh bướm vậy, rụng xuống dưới gốc trong thời tiết se lạnh, làm anh cứ ngĩ đến cái lạnh hanh hao của miền Bắc. 

Con trai Đà lạt nói nhẹ nhàng dễ sợ em nhỉ. Nhiều lúc hỏi đường bạn lễ tân mà anh không dám nói to, nhỏ nhẹ hết mức có thể.hehe. Bọn anh toàn tự mò mẫm đường để đi, muốn đến nhà thờ Con gà thì phóng xe phải mất 2 vòng cái hồ Xuân Hương mới tới nơi được. Ra Trần Hưng Đạo tham quan biệt thự thì hết đi lên đèo, rồi lại xuống núi, rồi lại lên,rồi lại thấy chỗ này quen quen, hình như vừa đi qua, lạc tơi bời hoa lá rồi mơi tới nơi mình muốn đến được. Nhưng bọn anh chẳng ai mệt mỏi cả, vì lạc đâu cũng thấy đẹp, con đường nào cũng thấy thơ mộng, lạc để ngắm em luôn cũng được.

Em đẹp thật Đà Lạt ạ. Ven con đường nào cũng có hoa, anh đặc biệt thích hoa dại ở đây, nhỏ xinh cuốn hút vô cùng. Và sau khi đi khắp những con đường thơ mộng này, anh và con bạn đưa ra một kết luận: chẳng phải đi đâu xa hay ra nước ngoài mới có những con đường đẹp như trong phim Hàn. Chẳng cần phải mơ mộng tưởng tượng ra con đường ấy đẹp như nào. Bởi,chính anh đang bước trên con đường y như trong phim ấy

Lái xe đến Làng Cù Lần, anh và con bạn không ngừng hú hét vì choáng ngợp. Cũng ngoằn ngoèo như những con đèo ngoài Tây Bắc, nhưng Tây Bắc là những khóm lau trắng mọc khắp sườn đồi, ánh nắng xuyên qua, đẹp kiểu trong suốt. Còn Đà Lạt, với đồi thông hai bên, anh chỉ nghĩ được 2 từ "lãng mạn". Đi đuờng đèo thôi đã đẹp rồi, đằng này đi đèo lại còn có hoa cỏ mọc khắp lối thì thật là hết sẩy. Bọn anh đã tự leo lên 1 đồi thông cao ở làng Cù Lần. Trước giờ anh đã luôn mơ ước được đứng ở 1 nơi thật cao trên núi, nhìn xuống khung cảnh bên dưới. Con bạn anh nó leo đươc một nửa và định bỏ cuộc vì mệt nhưng anh đã cố leo tới nơi. Và khi đứng trên đó, anh đã hú hét bắt nó phải leo lên bằng được, không thì nó sẽ hối hận. Đẹp quá trời luôn. Anh và con bạn đã rú ầm lên với nhau vì không thể tin được mình lại có ngày được đứng trên 1 quả đồi cao như vậy, xung quanh toàn là thông, gió vi vu thổi ngiêng những cây cỏ gì đó ở trên đồi ấy, cỏ cao cao, ngiêng mình trong gió, đẹp lạ lùng em ạ, anh có chụp lại nhưng không hề đẹp bằng chính mắt anh cảm nhận. Khi ánh mặt trời chiếu xuyên qua những cây thông, anh không biết phải nói sao nữa, chỉ là không tin vào mắt mình, đẹp tuyệt. 

Cái khách sạn hình ống nơi anh ở,cảnh ở đấy đúng là tuyệt vời. Ngay bên cạnh là 1 con đường đầy hoa dã quỳ. Bọn anh cứ đi bên nhau vừa nói chuyện vừa ngắm cảnh trên con đường dốc xuống hun hút không thấy điểm dừng. Chầm chậm bước, dưới chân con dốc là những hàng thông, xen lẫn có mấy cây cà phê, một vài cây hồng với những quả xanh đỏ, ngày cứ thế nhẹ nhàng trôi. Anh phát hiện ra rằng bầu trời ở đây đẹp lạ lùng, xanh và trong vắt. Nhìn mây lững thững bay trên đầu, anh cảm thấy ở đây khoảng cách tới bầu trời hình như ngắn lại.

Và mặc dù anh không có cơ hội nhìn được hình ảnh những nữ sinh áo dài trắng, nhưng bù lại anh cũng toại nguyện với hình ảnh những bé học sinh trong chiếc đồng phục có áo len xanh tím than bên ngoài, thật đẹp.

Nơi anh sống, mọi thứ ồn ào náo nhiệt vội vàng. Ở bên em,nơi con người nói giọng nhẹ nhàng, di chuyển chậm rãi, mọi thứ cứ chầm chậm trôi, anh thấy mình dường như cũng thay đổi. Anh đi dạo loanh quanh thay vì ngồi bấm điện thoại như mọi khi. Anh tận mắt ngắm vẻ đẹp của em thay vì đưa điện thoại ra chụp ảnh. Anh "sống thật hơn thay vì sống ảo". Anh đến với em là vì yêu em, chứ không phải đi theo trào lưu. Vậy nên 9 ngày ở bên em, anh suýt nữa đưa ra quyết định ở bên em mãi mãi đấy. Vì em đẹp quá! Vùng Bắc Bộ quê anh đẹp kiểu yên bình với hình ảnh khói bếp rạ bốc lên mỗi khi chiều tà, là bao la lúa vàng khi vào vụ gặt, là mênh mông trong vắt khi nước vào ruộng vụ đông. Còn em, em đẹp kiểu lãng mạn, níu chân những ai lỡ bước 1 lần đi ngang qua. Bạn anh cứ bảo em buồn. Ừ thì em buồn...anh cũng cảm nhận thế, nhưng là buồn không vì gì cả, có chăng là buồn bởi không gian quá nhẹ nhàng lãng mạn, khiến cho mình cứ thấy man mác trong lòng không thôi.

Ngày chuẩn bị ra sân bay đi về, Đà Lạt mưa to,anh chỉ muốn khóc nhưng sợ bạn nó cười nên cố nén. Anh nhớ em,thật sự nhớ !

Mặc dù khẩu vị ăn trong đó không hợp khiến anh bị sút cân. Nhưng anh tự an ủi mình để thôi nhớ về em rằng: năm sau,nhất định năm sau anh sẽ lại vào thăm em lần nữa .Chắc chắn! Anh hứa đấy !

À, anh quên giới thiệu với em rằng: Anh, một đứa con gái 25 tuổi của mảnh đất thành Nam. Vì vẻ đẹp của em quá dịu dàng nên anh chỉ muốn chuyển đổi danh xưng để được xưng hô với em cho nó lãng mạn.

Thuy Doan